Có những xã hội, làm khác mọi người được xem là tấm gương cho sự sáng tạo, là khởi đầu cho thành công.
Nhưng cũng có những nơi, việc đi một con đường khác luôn là dại dột, sai lầm, là kẻ cá biệt đối với đám đông đang được xem là chuẩn mực của mọi hành vi. Và tôi, thì đang sống trong một xã hội đám đông như thế, tất cả đều phải đi theo chủ nghĩa đám đông.
Thật ra thì bản thân tôi cũng chẳng khác đám đông là mấy. Ngoài mỗi cái việc cỏn con là muốn tập trung vào sự nghiệp, thay cho vai trò làm vợ đảm mẹ hiền mà bất cứ người phụ nữ nào cũng phải tuân theo. Đúng ra thì ở thế kỷ 21 này, trước những bàn tán cho cái ngày tận thế 21/12/2012, thì trào lưu phụ nữ độc thân hoặc mẹ đơn thân cũng đã phát triển nhiều. Nhưng dù gì đi nữa cũng không mấy ai đồng tình và cổ xúy cho trào lưu đó. Hoặc chăng đó chỉ là lựa chọn cuối cùng hoặc xu thế dành riêng cho giới showbiz.
Tôi có một nhóm bạn thân 4 đứa, bao gồm cả tôi. 4 đứa đều đã lập gia đình và 2 đứa thì đang chuẩn bị có em bé. Chỉ riêng tôi là thấy chưa sẵn sàng có con và vẫn còn muốn dồn mọi tâm trí cho việc phát triển con đường sự nghiệp của mình. Người ta nghĩ bản thân tôi mạnh mẽ, độc lập, nhưng không hẳn lúc nào hai năm cũng rõ mười. Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình, nhất là những khi cảm thấy chán chán công việc quá nhiều áp lực, rằng bao giờ thì mình lại thay đổi và muốn trở thành 1 bà mẹ. Hoặc là chắc chỉ 1 vài năm nữa, tôi chẳng còn một mống bạn thân nào để mà cafe, tâm sự, tán dóc, vì lúc đó chúng nó còn đang tối mắt tối mũi với sữa, tã, cơm nước, dọn dẹp, con cái kêu khóc, hơi đâu mà bận tâm đến con bạn rãnh rỗi như là tôi đây.
Thấy không? dù không muốn, thì tôi cũng đã gia nhập cái chủ nghĩa đám đông ấy từ khi mới sinh ra. Vì tôi phải sống theo cái xu thế mà mọi người muốn tôi phải thế. Khi bé thì phải học giỏi, rồi phải vào 1 trường đại học danh tiếng, rồi có một công việc ổn định, lương cao, thăng tiến tốt. Đó giống như một cái lộ trình được đặt ra sẵn cho tất cả, kể cả tôi, phải phấn đấu làm sao để đạt được. Nhưng bản thân tôi thì sao? thì vẫn làm theo đấy. Nhưng những cái khiến tôi tự hào về bản thân mình nhất thì đều là những ngã rẽ chệch hướng trên cái lộ trình cơ bản ấy. Tôi ăn chơi có tiếng nhưng vẫn học giỏi, tôi quyết định bỏ ngành cái rụp ngay khi ra trường để bây giờ sau 5 năm đi làm thì có được mức lương mà mọi người mong muốn. Tuy nhiên, ngoài những đoạn cua chệnh choạng ấy, thì tôi vẫn đang đi trên con đường chung với mọi người. Vì tôi vẫn sợ, nếu một mình tôi đi trên một con đường song song, thì sẽ vô cùng cô độc, và chẳng bao lâu cũng sẽ gục ngã mà chẳng ai biết tới.
Giống như giờ đây, nghĩ về mình của 5 năm nữa. Liệu mình có còn cái tham vọng nghề nghiệp của thời điểm bây giờ, hay lại đắm đuối trong cái đống tã giấy và tự hào cho thành quả tạo ra một thế hệ tiếp nối trên cùng một con đường định sẵn.
Đã có rất nhiều lần, tôi muốn đi ra khỏi đám đông, làm những điều mà người ta cho là rồ dại. Nhưng rồi vì không nhận được bất cứ sự ủng hộ nào, tôi lại chùn chân. Thì ra việc sống lâu giữa một xã hội như thế, khiến người ta trở nên lệ thuộc đến vậy. Người ta không thể bỏ tất cả những gì đang có để đi tìm một giấc mơ vô hình. Và cả xã hội ngoài kia thì đều đang lên tiếng để ta thấy là, ta chỉ nên mơ những giấc mơ tầm thường như bao kẻ khác, như là giàu có, nhà lầu, xe hơi, con ngoan học giỏi. Thế là đã đủ cho ta kết thúc một cuộc đời.
Khi mà ta trở nên già cả hơn, có khi nào ta tiếc về những ngày tháng đã qua? Hay người ta cũng sẽ vẫn luôn có sự tự hào, vì những gì mình đã đạt được, và như thế là đủ?!
No comments:
Post a Comment