Thursday, October 24, 2013

Niềm tin và sự lựa chọn


Đôi khi chúng ta cần một niềm tin nào đó, để có thể luôn đứng vững giữa cuộc đời!

Thật ra, mình luôn tin rằng, niềm tin là một sự lựa chọn. Có thể con người ta sinh ra trong một gia đình, với một tôn giáo nào đó, sẽ khiến cho người ta có một nền tảng và một sự trung thành với một số đức tin. Tuy nhiên, khi xã hội này luôn biến động từng ngày, và người ta luôn có những tiếp xúc vượt qua khỏi ranh giới của những con người gần giống với mình, người ta trở nên có nhiều cơ hội để lựa chọn, từ đó nhìn nhận xem niềm tin của bản thân mình nên đặt vào đâu.

Trong cuộc sống, việc chúng ta lựa chọn những người bạn, việc chúng ta phân biệt phải trái, cơ bản đang dựa vào những niềm tin đạo đức mà ta hình thành từ khi bắt đầu có ý thức. Trong công việc, việc chúng ta hành xử, quyết định có gắn bó với công ty hay không cũng dựa vào niềm tin của chúng ta trên những mục tiêu và giá trị công ty đang hướng tới. Vậy thì tại sao sau một thời gian hoặc một số biến cố, chúng ta bỗng dưng từ bỏ người bạn của mình, hoặc từ bỏ công ty mình đang làm việc? Mặc dù có thể đang có rất nhiều nguyên nhân đang diễn ra, nhưng sâu xa, có phải chúng ta đang mất niềm tin với chính mình, hoặc đối với đối tác bên kia. Vậy thì chúng ta đang lựa chọn như thế nào với niềm tin của chính bản thân mình.

Có một sự thật đáng buồn là, khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta chưa va chạm nhiều trong cuộc sống, chúng ta tin rằng mọi sự đều có thể, thậm chí là những điều vô lý nhất. Việc va chạm với cuộc đời, khiến chúng ta có kinh nghiệm sống hơn, chín chắn hơn, và cũng làm chúng ta thấy xung quanh biết bao nhiêu là hạn chế và biên giới mà khiến chúng ta loay hoay không biết tìm cách nào để vượt qua. Chúng ta không còn niềm tin mãnh liệt vào những gì chúng ta đang làm, và thậm chí là đôi lúc không tin cả người bạn đời bên cạnh. Vì lúc đó, chúng ta lựa chọn tin vào những giới hạn.

Có thể ngày mai chúng ta sẽ đi qua giới hạn đó, hoặc cần nhiều hơn những ngày mai và nỗ lực. Tuy nhiên, một khi đã xác định mình không thể nào vượt qua được, hoặc không thể lấy lại niềm tin cho cái điều mơ hồ ở bên kia giới hạn đó, chúng ta đã tự đặt mình trong khuôn khổ của những đường biên, mà quên rằng, đường biên đó, là do chính mình tạo ra.

Ngày bé, khi còn chưa có xe máy để đi, chúng ta có thể đi học, đi chơi, rong ruổi khắp nơi bằng xe đạp. Lớn lên một chút, có điều kiện một chút, đi đâu ta cũng chỉ tót lên xe máy. Và đến 1 ngày, chúng ta tin rằng chúng ta chẳng còn có thể chạy xe đạp được nữa. Thế nhưng điều đó có phi thực tế không? Việc một ai đó có thể đi vòng quanh các nước bằng xe đạp khiến chúng ta ngưỡng mộ và trầm trồ liệu có phải là một điều không thực hiện được? Đơn giản chỉ là chúng ta có muốn và tin là mình sẽ làm. Hay là sẽ kiếm 1 đống những lý do vô cùng hợp lý về gia đình, hoàn cảnh, điều kiện để biến mọi chuyện theo một cách đơn giản hơn: việc đi xe đạp vòng quanh các nước đó không phải là việc ưu tiên của chúng ta.

Dĩ nhiên, cuộc sống có một số ưu tiên để lựa chọn. Và việc lựa chọn như thế nào là cả một quá trình dài để hình thành nên chính con người chúng ta ngày hôm nay. Chúng ta lựa chọn cách vượt qua khó khăn, chúng ta sẽ có cách để đối đầu với những khó khăn khác. Chúng ta lựa chọn từ bỏ để đi trên một con đường bằng phẳng hơn, chúng ta sẽ luôn cần phải đi tìm ra con đường bằng phẳng mới cho một giai đoạn sắp tới. Khi đó, niềm tin cần được đặt vào việc chúng ta có tìm ra con đường mới ấy hay không.

Việc chúng ta lựa chọn hàng ngày, đều góp phần hình thành nên con đường đời mà chúng ta đang bước tới, và nếu chúng ta tin vào ngày mai sẽ luôn tốt đẹp hơn, thì hẵng là vậy, vì chính chúng ta là người sẽ vẽ nên ngày mai tốt đẹp đó!



Wednesday, October 2, 2013

Đảo Bình Ba - đảo Tôm hùm

Những ngày giữa tháng 9, gom gom 1 nhóm được 8 mống, thế là quyết định làm 1 chuyến đi đảo Bình Ba để ăn tôm hùm :)) Thấy dân tình cũng bắt đầu đi đảo này nhiều nhiều rồi, ai đi về post hình tôm hùm cũng hấp dẫn, nên mình quyết định vác ba lô và áo tắm ra đó coi sao.

Ra đảo rồi mới thấy, người ta đổ nhau ra đây cũng có nhiều lý do. Ngoài chuyện tôm hùm thì còn biển, còn trời, còn cái không gian đẹp đẽ tươi mát của 1 vùng đảo chưa bị khai thác du lịch quá nhiều. Mình thấy cũng bỏ công cho 2 đêm lăn lộn trên xe giường nằm, mỗi đêm mất 8 tiếng.

Từ Sài Gòn ra Bình Ba thì cứ leo lên xe đi Nha Trang, xe nào cũng dừng lại ở tp Cam Ranh để thả khách du lịch xuống. Mọi lần hay đi Phương Trang ra Nha Trang, nhưng lần này trong nhóm có 1 em dân Nha Trang chính gốc, nên để em ấy book xe Phương Nam -  hãng xe em ấy hay đi mỗi lần về nhà. Ưu điểm xe Phương Nam là có luôn toilet trên xe, khuyết điểm là vì cái toilet chiếm diện tích nên có 2 cái giường súp - nằm giữa 2 dãy giường. Lúc mua vé để ý thấy không phải A,B,C là biết rơi vô súp rồi đó. Giá vé giường nằm là 200k/em, dừng ở Nha Trang hay Cam Ranh thì đều như nhau.

Leo lên xe lúc 9h, ngủ 1 giấc, mở mắt ra, 6h sáng là xe thả ngay bưu điện Cam Ranh. Lúc trên xe bọn mình hỏi thăm bác tài cảng Ba Ngòi cách bưu điện xa không thì được biết là cách có 1 km thôi, nên quyết định xuống xe là đi bộ tập thể dục buổi sáng luôn. Xuống xe là ngay ngã tư, có cái bảng chỉ dẫn, rẽ phải đi 2 km sẽ tới cảng Ba Ngòi, mình nghĩ trong bụng, chắc là cái bảng "hét giá" một chút, chứ bác tài kêu có 1km à. ai dè đi hoài mới tới nơi.

Theo thông tin trên mạng, 7h30 mới có chuyến tàu đầu tiên, nên cả bọn cứ thong thả, dự tính là xuống cảng ăn sáng uống cafe rồi mới đi. Ai dè đâu, lết bộ tới cảng chưa tới 7h mà đã nghe dân tình kêu là tàu sắp chạy, thế là 3 chân 4 cẳng leo lên tàu ngồi chờ.

Tàu đi lại từ cảng Ba Ngòi qua đảo Bình Ba đều là tàu tư nhân, thực chất là có quy định giờ đó, nhưng cứ đủ người là chạy thôi, đông quá thì lại bổ sung thêm tàu thứ 2. Xuống tới tàu là có ngay màn chen chúc giành áo phao. Vì dân tình đông quá nên nhét như nêm, ghế ngồi 2 người nhét 3 người luôn, áo phao thì dĩ nhiên là người có người không. Nhưng cuối cùng thì khi có người xuống kiểm tra, ai không có ao phao là cho qua tàu thứ 2 hết. Thành ra nhóm mình một nửa vẫn ngồi trên tàu, một nửa bị đẩy qua tàu thứ 2. Nghe dân đi trên tàu bảo tàu thứ 2 đến 10h mới chạy, coi như là đi tong mấy tiếng đồng hồ rồi. Ai dè đâu, vì cái tàu thứ 2 cũng chật kín người, thế là cho chạy luôn, thành ra nhóm sau chỉ đi chậm hơn chừng 20p. Nhưng tóm lại là rất hên xui, tốt nhất chui lên tàu là phải kiếm cái áo phao mặc vô cho yên vị.

Lên tới đảo trời xanh mây trắng, cả nhóm đi về nhà trọ cất đồ, đánh răng rửa mặt rồi thuê xe máy đi khám phá 1 vòng đảo. Trước khi ra bọn mình đã liên hệ với nhà nghỉ gió biển, đặt cái phòng máy lạnh có 4 cái nệm, nhét hết 8 mống vô, vị chi 60k/em. Xe máy thì thuê luôn ở đây, 50k/nửa ngày, 100k/nguyên ngày. Nhà trọ này theo kiểu homestay, tức là chủ nhà cũng ở đó luôn, có mấy cái phòng trống thì share ra cho khách mướn, mà hình như chỉ có 1 phòng duy nhất có máy lạnh. Được cái là gần ngay cảng, đi bộ vô chắc mất có 3p. Đến thời điểm này thì Bình Ba chỉ toàn nhà trọ kiểu này thôi, ai có muốn ở khách sạn có sao hay không sao thì cũng không có mà ở.

Bọn mình hỏi thăm đường đi lên đỉnh radar với cô chủ nhà xong thì book luôn cơm trưa ở đây để xíu về ăn, 70k/người với thực đơn mực xào, cá chiên, canh chua cá, kèm theo rau sống, cơm trắng. Đâu đó cả bọn lục tục kéo vô chợ ăn sáng, Có 1 cái chợ ở đảo thôi và nó gần xịt, chắc đi bộ cỡ 5p là tới. Nói chung thì đảo cũng nhỏ và mọi thứ cũng tập trung có một khu ngay gần cảng cá.

Dân tình ở đây công nhận là dậy sớm. Chưa tới 9h mà bọn mình ra chợ đã không còn gì để ăn, lèo tèo chỉ còn sót lại quầy bánh căn, làm cho cả nhóm được 2 dĩa 40k, cộng thêm 20 cái bánh bột lọc 20k coi như chống đói, với thêm mấy ly chè chỉ có 5k/ly. Được mấy chị trong chợ cho biết ở đây người ta họp chợ từ sáng sớm đến 9h là tan rồi, muốn ăn bún chả cá thì phải ra sớm, nên thôi đành chờ sáng hôm sau.

Ăn xong cả nhóm quay về lấy xe rồi chạy lên đỉnh radar. Đang leo ì ạch lên dốc thì có 1 cái xe hết xăng tắt máy rớt lại, phải quay về nhà trọ để đổi xe khác. Nhóm còn lại bò lên được tới đỉnh, dòm mấy con cuốn chiếu xong không có gì hết đành quay xuống. Trở về đường cũ, tới ngã 3 quẹo trái là đường đi xuống bãi Nhà cũ. Ai dè đâu, ngay trước bãi có mấy anh bộ đội biên phòng đứng canh, không cho cả bọn đi qua, bảo đây là khu vực quân sự. Thế là cả nhóm tiu nghỉu quay về, chạy qua hướng ngược lại của đảo (cảng cá có thể tạm xem là nằm giữa)

Bên hướng ngược lại này thì có bãi Chướng. Trước khi đi tới bãi Chướng thì cả nhóm vô tình đi theo 1 con đường nhỏ len lỏi xuống được biển. Ở đây mặc dù không có ai tắm do đá hơi bị nhiều nhưng lại là một cái bãi đẹp đẽ, rất thích hợp để chụp hình và lội nước. Thế là cả bọn lao ra mà diễn xuất.


Lặn ngụp leo trèo xong là 11h trưa, cả nhóm đi ra lại con đường nhỏ, đánh 1 vòng xuống bãi Chướng, coi như đã đi hết đảo, xong sau đó quay trở về nhà trọ tắm rửa ăn trưa. Đồ ăn ở đây cơ bản là ngon, với lại dân Sài Gòn ra đây được ăn đồ tươi sống không bị ướp lạnh là khoái rồi. Ăn xong cả bọn quay ra đánh một giấc, hẹn 4h chiều đi tắm biển.

Từ con đường chợ cứ đi thẳng ra phía sau khu dân cư là bãi Nôm. Tối nay cả nhóm sẽ ăn luôn ở đây sau khi tắm biển. Ban đầu cũng tính book đồ ăn tối ở nhà trọ, sau đó 1 em trong nhóm phát hiện ra 1 cái đại lý hải sản giá rẻ hơn, nên cuối cùng là đặt ở đó tối đem ra bãi biển ngồi nhâm nhi. Cái đại lý này cũng hiện đại, có cả luôn Facebook: https://www.facebook.com/dulichbinhbahaitam, ra về còn phát cho mỗi đứa 1 cái card visit nhờ giới thiệu dùm. Hải sản ở đây bán giá rẻ nhất trong những chỗ bọn mình hỏi, tôm hùm 550k/kg, mực thì 200k/kg, các loại ốc thì tùy 50k, 100k. Nhóm 8 người đặt 3kg tôm, 2kg mực, 2kg ốc, cộng thêm cái lẩu là no nghỉ. Có cái là ở đây có tính tiền thêm mấy cái dịch vụ, thật ra cũng hợp lý thôi, nhưng theo mình là nên nói trước với khách thì người ta sẽ dễ chịu hơn: 100k tiền câu điện ngồi trên bãi biển vì họ đem đồ ăn, bàn ghế ra cho mình chứ không phải họ có quán ở đây, rồi 100k tiền phục vụ, rửa chén bát gì đó. Nói chung tối hôm đó uống mấy chai bia, ăn hết tổng cộng 2tr5, ngám tôm hùm luôn. Thế là xong một đêm thứ 7 no say.

Sáng sớm có mấy em trong bọn rãnh rỗi dậy sớm đi tắm biển, ngắm mặt trời mọc, xong sau đó đi ăn sáng bún chả cá 15k/tô. Có 1 cái lạ là các loại nước lèo ở đây đều được nấu nhàn nhạt, ăn là cứ phải tha hồ mà nêm nếm, không biết có phải vì trên đảo không có nước máy hay không. Nước cam vắt thì có màu vàng vàng như chanh, giống như trái cam vinh, cầm cái ly cứ tưởng đang uống nước chanh. Giá chỉ có 10k/ly.

Lịch trình hôm nay đáng lẽ là cả nhóm sẽ đi ra bè, làm 1 vòng tour đảo bằng tàu và lặn biển. Ai dè đâu đến khi ra thì được anh lái tàu thông báo biển động, chỉ có thể đi gần gần ra tới bè thôi, trong khi tàu nếu đi là thuê hết 700k, nên thôi cả bọn quyết định không đi nữa, cancel vụ tàu. Một phần cũng vì ra tới bãi Nhà cũ thấy biển đẹp quá, không đi ra xa thì tắm biển lặn ngắm san hô ở đây cũng tha hồ. Hôm qua cũng cái bãi này thì không được đi vô, hôm nay có dân trong làng chở ra để đi tới bè nuôi cá của họ thì bọn mình lại được đi qua ngon ơ. Đúng là đi đâu thì cũng phải biết cách mới được.

Bọn mình hôm qua thì đã book ăn trưa ở cái chị chủ tàu, cũng là chị bán đại lý hải sản tối qua luôn. Tính là ăn cơm phần trên bè cá. Giờ cancel không đi tàu ra bè được, nên quyết định đổi là trưa nay chỉ sẽ đem đồ ăn ra bãi Chướng, tắm biển về bọn mình ra ngược đó để ngóng gió biển và ăn trưa. Ngoài thực đơn phần có 2 món gỏi cá và cá nhúng dấm giá 60k/người, bọn mình đặt thêm 2kg mực hấp với 1kg hàu sữa để ăn cho no. Ai dè đâu, vì không có cá làm gỏi, tụi mình kêu đổi qua gỏi mực, rồi nói qua nói lại sao đó, thành ra chị đó hiểu là tụi mình không đặt cơm phần nữa mà đặt theo món, trong khi bọn mình thì nghĩ là vẫn tính theo đầu người, rồi trả thêm tiền 2 món kêu thêm thôi. Cuối cùng thành ra là cả bọn cũng bực mình, vì có cảm giác không được rõ ràng. So với trưa hôm trước ăn ở nhà trọ thì đúng là đồ ăn nhiều hơn, 2 cái món gỏi mực và cá nhúng dấm làm rất nhiều, ăn chất lượng, thì giá 60k/người cũng không hợp lý. Tuy nhiên, cách làm như vậy sẽ khiến cho du khách có ấn tượng không tốt. Kinh nghiệm của mình là mọi người order cái gì thì cũng phải hỏi thật rõ, nếu không đến khi tính tiền thì lại được...bất ngờ.

Thôi coi như ở đây không có phải chuyên làm du lịch nên nó dzị, được cái là giá cả cuối cùng thật ra mình thấy không đắt. Ở đây có nhận đặt tour cho 2 ngày 1 đêm giá chỉ có 800k/người, trong khi bọn mình search trước khi đi thì có cái anh tên Quý gì nhận tour đến tận 1tr4.  Nói chung là cân nhắc thôi. Bọn mình thì đi bụi, xài gì đặt đó nên cũng không quan tâm đến giá tour. Tổng tổn thất của nhóm khi đi về là 1tr4/người, bao gồm cả vé xe đi về SG (giá tour trên kia là chỉ có đi lại ăn ở trên đảo thôi)

Sau buổi trưa cả nhóm về dọn phòng, xách ba lô ra cảng ngồi đợi tàu. 4h là chuyến tàu cuối cùng mà nghe mấy bác xung quanh hù là phải ra sớm để có chỗ nên 3h hơn là bọn mình ra ngồi canh rồi, 3h30 xuống tàu, chen chúc đông đúc thành ra cuối cùng cũng phải tới 2 tàu mới chở hết. Về lại Cam Ranh lê lết đến tối để chờ xe đi về Sài Gòn, bọn mình ghé vô nhà hàng Ngộ ăn hết có 600k, sau đó cafe Trung Nguyên chờ tới giờ xe chạy.

Sáng sớm hôm sau, mở mắt ra đã thấy lại Sài Gòn, bỗng thấy thèm cái không khí trong lành ở Bình Ba!

More picture at https://www.facebook.com/media/set/?set=a.10201419163534328.1073741841.1032025732&type=1&l=8f6499391d