Cuộc sống của chúng ta dường như đang đi tới một đường biên giới hạn của nó ... mà những ngày này, nó thật sự làm em lung lay, chẳng hiểu nổi là mình có vượt qua ....
Đôi khi em sợ cái cảm giác phải cố gắng từ bỏ, nhưng rồi em lại sợ hơn cái cảm giác của những thứ không trọn vẹn. Chúng ta làm đau nhau và đẩy cả hai đến cái đường biên ấy, rồi loay hoay chẳng biết nên trở lại hay bước qua.
Cái lý thuyết mà mọi người thường khuyên nhau, và bản thân ta cũng thường khuyên người đời, là gìn giữ những cái mình đang có. Thế nhưng ta ngày hôm nay, có đang làm gì để gọi là gìn giữ?!
Chẳng biết những lời anh nói có thật từ đáy lòng, hay chẳng biết em đang cố gắng tự bào chữa cho anh, cho chính mình. Em chỉ biết một điều, em sẽ không thể sống được với suy nghĩ đó trong lòng mình. Cái suy nghĩ đó nó có thể giết chết mọi thứ, kể cả tình cảm mà chúng ta xây dựng bao lâu nay. Và em, thà là bước ra khỏi cuộc hôn nhân này, để cảm thấy mọi thứ không quá tầm thường như đang bị đánh giá. Em muốn một cuộc sống trọn vẹn. Nếu cả hai ta không thể trọn vẹn với nhau, thì thôi, em quay về vỏ ốc của mình, để trở thành một thực thể tự trọn vẹn, không thể bị tổn thương.
Có thể với cuộc sống hằng ngày em là một người rất thực tế, nhưng anh nhìn đi, tận sâu trong đáy lòng, em mong manh dễ vỡ đến chừng nào. Nếu anh buông tay, ngày mai chúng ta sẽ đi hai con đường, mà em biết chắc, sẽ không bao giờ quay trở lại.
Xin lỗi anh, dù có yêu anh đến mấy, em cũng không thể sống trái với trái tim mình. Dù có cố gắng hi sinh đến mấy, em cũng không thể loại bỏ sự tự tôn, cái duy nhất khiến em có thể tồn tại ở cuộc sống này. Và nếu anh có thể xem em tầm thường đến thế, thì có lẽ chúng ta đang chọn sai con đường mà ta đã đi.
Em biết, mình không thể quay lại từ đầu để trả cho anh sự nguyên vẹn, nhưng biết đâu, anh sẽ thấy vững bước hơn trên một con đường mới mà không phải lung lay vì những giới hạn khi phải ở bên em.
Có lẽ chẳng có một giới hạn nào cho chúng ta, hoặc có lẽ chúng ta cần phải dừng ở đây, đặt 1 dấu chấm hết. Dù có thế nào, vẫn mong anh bình yên!