Bạn có bao giờ nghĩ rằng, chỉ đến khi tuổi trẻ đi qua, bạn mới nhận ra mình đã uổng phí những năm tháng đó như thế nào?
Bao nhiêu tuổi sẽ được gọi là trẻ?
Hình như chưa từng có ai đó định nghĩa, bạn ở lứa tuổi nào thì được xem là tuổi trẻ? Mặc dù tôi đã bước chân qua lứa tuổi trưởng thành, mặc dù hàng ngày vẫn làm việc với các bạn trẻ hơn mình, tôi vẫn luôn tự nhủ mình đang sống đâu đó trong tuổi trẻ. Bởi vì tôi vẫn còn rất nhiệt huyết, vẫn muốn đóng góp rất nhiều thứ cho cuộc sống này. Thế nhưng cái nhiệt huyết mà tôi đang tự định nghĩa về tuổi trẻ ấy, nó thật ra lại là một phạm trù mà có lẽ những người trưởng thành đang huyễn hoặc mình.
Bạn sẽ nhận ra tuổi trẻ của mình đã đi qua khi một vài cánh cửa bỗng đóng lại với bạn.
- Bạn không còn dám nghĩ gì làm nấy bởi rất nhiều trách nhiệm gia đình xung quanh. Thậm chí trách nhiệm này đơn gỉan chỉ là trách nhiệm với chính bản thân mình.
- Bạn không còn sức khỏe hừng hực để có thể thâu đêm suốt sáng tham dự bữa tiệc với bạn bè hay đọc ngấu nghiến một cuốn sách yêu thích mà bỏ qua giấc ngủ.
- Và rõ ràng hơn, cánh cửa rộng mở với thế giới đóng dần với bạn khi các thể loại working holiday visa (làm việc trong kỳ nghỉ ở các nước) chỉ dành cho lứa tuổi 18-30.
Đó chính là khi tôi nhận ra, mình đã chần chừ quá lâu trong tuổi trẻ của mình mà chẳng hề hay biết khi nó đang đi qua mất.
Bạn nên làm gì khi tuổi trẻ?
Có quá nhiều lời khuyên dành cho bạn, mà bạn đã biết chăng?
- Hãy yêu thương chính mình
- Hãy thay đổi chính mình
- Hãy thành thật với bản thân
- Đừng bao giờ nghĩ rằng chúng ta không hoàn hảo
- Đừng ngược đãi chính mình
Thế nhưng chẳng có ai giúp bạn trả lời cho những câu hỏi này cho đến khi bạn vật vã tự tìm ra câu trả lời của bạn. Bởi vì không một ai giúp bạn định nghĩa cho bản thân mình, trừ khi bạn quyết tâm làm điều đó.
Tôi đã dành 10 năm đầu của tuổi trẻ để cống hiến cho sự nghiệp, và đến bây giờ tôi vẫn tin đây là một quyết định đúng đắn giúp tôi có một chỗ đứng trên con đường mình lựa chọn. Tôi đi làm với niềm tin, chỉ cần mình muốn, mình có thể làm được và cái kiểu tự kỷ ám thị này giúp tôi vượt qua mọi giới hạn của bản thân mà cống hiến.
Thế nhưng tôi đã quên mất đi ngoài kia thế giới vẫn rộng mở như thế nào và niềm đam mê khát khao của tôi đối với những con chữ đã lạc trôi qua bên lề cuộc sống. Có ai đó đã nói, đam mê là phải nuôi dưỡng. Và nó đúng với tôi từng chút một. Cho đến một ngày tôi nhận ra, có lẽ đó không còn là niểm đam mê của mình nữa, bởi vì mình có dành chút ít thời gian nào cho nó đâu, thì tôi lại loay hoay giữa cái gọi là thành công và hạnh phúc trong cuộc sống!
Bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bạn làm giỏi một điều gì đó, hay khi bạn làm được cái mình thích mặc dù không giỏi? Tôi nghĩ có rất nhiều bạn trẻ vẫn đang loay hoay đi tìm câu trả lời này bởi vì ít có ai may mắn được làm đúng cái mình thích mà vẫn rất giỏi trong lĩnh vực đó.
Nghề nhân sự giúp tôi có sự tiếp xúc với khá nhiều bạn trẻ và tôi rất buồn khi các bạn ra trường bây giờ đa số vẫn đi tìm một công việc theo lời khuyên của anh chị bạn bè cha mẹ hoặc thậm chí là định hướng từ thị trường, báo chí mà chưa hiểu được bản thân mình muốn gì. Có khi tôi dành một tiếng đồng hồ chỉ để ngồi nói chuyện với ứng viên về việc nên định hướng nghề nghiệp như thế nào, em mạnh về cái gì và em có muốn gắn bó với công việc loại này không.
Bởi vì các em đang sống trong một thế giới quá thiếu sự trải nghiệm với bên ngoài và tự ràng buộc mình trong những định nghĩa hạn hẹp mà xung quanh đưa cho. Có quá nhiều bạn trẻ ngày nay thích phượt, theo như một hot trend (xu hướng) của xã hội nhưng chưa từng nghĩ xem phượt giúp ích gì cho em trong sự trưởng thành và em có thể tồn tại với phượt 5-10 năm nữa không. Niềm đam mê phượt có phải là cái em giỏi nhất và giúp em trở thành con người mà em mong muốn?
Và có lẽ phải chăng chúng ta không nên đặt quá nhiều câu hỏi cho tuổi trẻ?
Hãy cứ là chính mình và hãy hưởng thụ cuộc sống này, có phải là cách mà các bạn trẻ ngày nay đang sống. Có rất nhiều thống kê về thế hệ Millennials hay thế hệ Y hiện nay, thế hệ không ngại khó nhưng ngại chờ. Thế hệ vẫn đang sống nhờ vào trợ cấp của bố mẹ rất nhiều và hay xem mình là "lỗ rốn của vũ trụ. Thế hệ vẫn đang tin rằng cố gắng trở thành một phiên bản tốt nhất, không phải của ai khác, mà là của riêng “chính bạn”, chỉ chính bạn mà thôi.
Có thể không sai nhưng bản thân tôi thì lại không tin vào điều này. Bởi nếu chúng ta không đặt câu hỏi cho chính mình, chúng ta sẽ không bao giờ đi tìm câu trả lời. Bạn có bao nhiêu năm để định nghĩa về bản thân và sống có ích như là chính mình. Bạn có nghĩ một ngày chúng ta nhận ra chúng ta cần phải đóng góp cho xã hội này nhiều hơn nhưng năng lực lại không cho phép? Đó chỉ là vì chúng ta đã lãng phí quá nhiều năm tháng của tuổi trẻ để mà chờ đợi từng cánh cửa đóng dần. Thời gian không chờ đợi bạn, thế giới không chờ đợi bạn, chỉ có bạn có thể tự giúp mình chảy vào con suối của tuổi trẻ mà thôi.
Và ngày hôm nay, bạn đã làm gì cho tuổi trẻ của bạn?
P/S: một ngày ngồi viết cho tôi, cho tuổi trẻ của bạn, cho tuổi trẻ của chính mình.
No comments:
Post a Comment