Friday, November 16, 2012

Những ngày cuối



Những ngày này gần như là kiệt sức. Mặc dù sáng đi làm trễ 10p, chiều hết giờ là đi về ngay, không cố gắng ở lại thêm một giây phút nào nữa, nhưng vẫn cảm giác như mình đang phải làm rất rất nhiều việc, bởi những việc mình chưa từng làm và chưa từng muốn làm. Những khuôn mặt ngồi đây, mặc dù vẫn cười nói, vẫn cố gắng an ủi nhau, nhưng cũng không thể nào níu kéo lại được khoảng thời gian đã qua hay cố gắng làm chậm lại cái ngày cuối cùng. Cái ngày mà chúng ta chưa từng mong muốn tới.

Đó là cái cảm giác đau như thể chia tay một mối tình. Mình thấy nó nguyên vẹn như nỗi đau mình đã từng mang trước đây với mối tình hơn 5 năm. Người ta đau vì dành cho nó quá nhiều tình cảm và chẳng thể làm gì để thay đổi một cái kết cuộc không mong muốn. Nỗi đau đơn giản vì nó không hề có sự lựa chọn. Người ta thường hay vật vã vì phải đứng giữa ngã ba đường mà không biết phải lựa chọn hướng đi nào. Phải đến những lúc như thế này, mới thấy là, được lựa chọn đã là một hạnh phúc, hay một sự may mắn về mặt ý nghĩa nào đó.

Một tuần, hai tuần, rồi chúng ta sẽ vắng dần và tắt hẳn những tiếng cười của ngày còn chung sức bên nhau. Những người ra đi, sẽ phải chọn cho mình một con đường khác và mang trong lòng một nỗi đau vì mình đã không thể làm gì hơn được nữa. Những người ở lại, ôm trong lòng một sự vắng vẻ, một sự xót xa xen lẫn tiếc nuối trong những câu chuyện về ngày xưa. Và rồi phải tự đặt câu hỏi, mình ở lại vì cái gì, hay phải tự điều chỉnh nếu mình muốn bước lên một con tàu với hướng đi mới.

Chưa bao giờ có một điều gì là dễ dàng, kể cả việc chúng ta đã quyết định cùng nhau bước lên một con tàu. Nhưng ít nhất chúng ta đã từng có một khoảng thời gian bên nhau rất vui vẻ và ý nghĩa. Vì mỗi người chúng ta đều muốn đem lại một điều gì đó cho cộng đồng, cho một định hướng mà chúng ta đã lựa chọn.
Và bữa tiệc nào rồi thì cũng sẽ tàn. Nó có thể tàn trong niềm hân hoan hạnh phúc, hay trong nỗi buồn và những giọt nước mắt. Thế thì tại sao chúng ta lại không cứ tận hưởng bữa tiệc ấy đi, dù chỉ là những giây phút cuối cùng! Để mà ngày mai, có thể là sẽ không bao giờ có những bữa tiệc như thế nữa!

Viết cho những người đã cùng tôi đồng hành trên một con tàu! Yes, we were on the same boat!
17.11.2012


No comments:

Post a Comment