Đã nửa năm trời mình mất cha, vậy mà cái cảm giác đó cứ như vừa mới thoáng qua và mình vẫn còn có thể hình dung rất rõ những ngày trong bệnh viện, những ngày về quê lần một rồi lần hai, những cảm giác nuối tiếc mà vô cùng bất lực.
33 tuổi, tuổi bắt đầu mồ côi, đôi khi làm mình cảm thấy sợ hãi. Đời người thật sự chỉ như một cơn gió thoáng qua. Mà đau đớn nhất là mình muốn làm mọi cái để giữ người mình yêu thương bên cạnh nhưng chẳng có một cách nào có thể cứu giúp.
Ngày đầu ba nhập viện cấp cứu, đứng bóp ống thở mà thấy đau lòng vì tuổi già và bệnh tật như một cái chớp mắt, mới hôm qua còn khỏe đây, ngày hôm này đã hốc hác xanh xao. 20 tiếng dài nằm trong phòng hồi sức tích cực cứ ngỡ ba không qua khỏi, vậy mà ba đã chiến đấu kiên cường, đã tỉnh dậy sau một cơn hôn mê.
2-3 tuần sau đó thì cứ lúc khỏe lên, lúc yếu đi, nhưng mình thì vẫn còn một niềm tin là ba giỏi lắm, sẽ chiến thắng mọi bệnh tật, giống như bao năm nay ba đã làm. Vậy mà lần hôn mê thứ 2 lại đến. Mình chẳng hiểu là do sức khỏe của ba không vực lên nổi hay là do sự tắc trách của đội ngũ chăm sóc y tế. Nhưng có trách người ta thì cũng chẳng được. Ba lại nằm đó hôn mê mất rồi, và bác sĩ thì lại nói, nếu người nhà muốn đem về quê xa thì tranh thủ đi ...
Viết từ 2018 ....
No comments:
Post a Comment